Log in vào gmail từ một ngôi làng Bắc Âu phủ trắng xóa, tôi nhận được email của K.
"Ấy ơi, Giáng sinh hạnh phúc nhé! Hà Nội cũng se se lạnh rồi...!"
Cô đơn cũng không khóc
***
Praha. Mùa hạ.
Năm đầu tiên, tôi phải thi lại 2 môn. Lịch sử hiến pháp Pháp và Lịch sử Châu Âu. Đi học bao nhiêu năm, hai chữ thi lại khiến lòng tự ái bị tổn thương ghê gớm. Nghỉ hè, nhất định không về, vùi đầu vào học.
Thi xong nhận luôn công việc lên núi cùng với Ella thu hoạch trái cây suốt 2 tuần. Đứng ở trên đỉnh đồi, gió phần phật thổi băng qua cánh đồng đầy những ụ rơm khổng lồ trông như ổ bánh cuộn phết mật. Buổi sáng dậy từ 5h30, ăn sáng với ngũ cốc và sữa tươi, uể oải vươn vai ngái ngủ chui ra khỏi lều mà giật mình vì lạnh. Đến trưa, mặt trời đã rực rỡ ngay trên đỉnh đầu, mồ hồi túa ra như tắm. Ngày đầu tiên trong đời thu hoạch phúc bồn tử. Cảm giác mình cứ như là nông dân thực thụ. Đến lúc nghỉ, ra bồn rửa tay, nước lan đến đâu vết xước lộ ra đến đấy, chi chít ngang dọc, đau thì ít mà tủi thân thì nhiều.
Thế là đột nhiên nước mắt trào ra, gọi điện cho Nguyên khóc ngon lành. Nguyên cứ luôn miệng "Anh thương, anh thương" trên điện thoại.
Mùa hè năm đầu tiên, tôi không về Hà Nội. Tháng 8, K theo mẹ đi thăm chị gái ở Cộng hòa Séc, nghỉ lại ở Praha 2 tuần. K nhắn tin bảo K sẽ ghé Paris thăm tôi. Tôi một mực gạt đi. Để tôi sang Praha vì cũng chưa được đến đó bao giờ. Chúng tôi gặp nhau trên cầu Charles. K cầm tay tôi, nhìn thấy đám vết xước đã lành, dịu dàng hỏi.
- Tay ấy làm sao thế này?
- Tớ đi hái trái cây trên núi...vui lắm!
- Thế có đau lắm không?
Nhìn ánh mắt K đầy thương cảm, Tôi cứng cỏi gồng mình. "Có tí vết xước thôi ấy mà! Tớ có sao đâu!"
Lúc chia tay nhau ở sân bay, K đeo vào cổ tôi một viên đá pha lê màu ngọc bích hình ngôi sao bé xíu. K dặn dò "...Đừng khóc nhé!". Ừ sẽ không bao giờ khóc. Đứng trước K, tôi luôn là một cô gái 20 tuổi dũng cảm. Lòng kiêu hãnh trong tim chỉ cần nhìn thấy K là vươn thẳng lưng mạnh mẽ.
Cô đơn cũng không khóc
***
Aix-en-Provence. Tháng Sáu.
Người ta bảo nếu đã một lần trong đời được đặt chân đến nước Pháp với người mình yêu, hãy đừng quên những cánh đồng hoa oải hương tháng sáu.
Tôi thích đi tàu vòng quanh nước Pháp, Nguyên cũng vậy. Những chuyến đi không quá dài, trầm mặc băng qua rừng, qua đồi, qua cánh đồng...mỗi lần đều mang theo biết bao niềm lưu luyến bé nhỏ. Cứ nghĩ đến là lại khát khao đi, bỏ quên tất cả, mà đi. Trong hạnh phúc.
Thành thật mà nói, tôi không thích hoa oải hương vì bản thân không thể hiểu được sự vô vị từ chúng. Nhưng đứng trước một cánh đồng tím ngắt, ngả rạp vào nhau dưới ánh nắng vàng mượt mà như mật, bàn tay nằm trọn trong tay Nguyên. Khoảnh khắc ấy, suốt cuộc đời sẽ vĩnh viễn ghi tạc lại, chú thích ngắn gọn trong năm từ "Tuổi thanh xuân tươi đẹp". Vậy là đủ.
Nguyên mùa hè ấy đã hỏi tôi về K bằng một thái độ rất từ tốn và ân cần. Nhưng tôi muốn Nguyên đừng hỏi. Dù rằng đó là sự ích kỷ hết sức vô lý, nhưng tôi muốn Nguyên đừng hỏi. Bởi vì trong lòng mình, tất cả những gì dành cho K cũng đã được ghi tạc lại cùng Hà Nội, cũng được chú thích rằng "Tuổi thanh xuân mãi mãi".
***
Hà Nội. 2010.
Tôi về Hà Nội cùng Nguyên, lần đầu tiên. Tháng Hai, Hà Nội mưa phùn lạnh tê tái. Buổi tối hẹn gặp K ở một quán vỉa hè ăn chân gà nướng, uống vodka Hà Nội. Tôi đi với Nguyên. K đi cùng bạn gái mình. 4 người ngồi sát vào nhau trong đêm, hít hà, suýt xoa. Tôi chống cằm, mỉm cười nhìn K ủ tay cô bạn gái trong tay mình, thi thoảng lại thổi nhè nhẹ cho ấm. K ngẩng đầu lên nhìn tôi pha chút ngại ngùng. Chúng tôi không nói gì nhiều, không nói gì quá sâu sắc, quá to tát. Đến tầm 11 giờ thì chào tạm biệt nhau, đi ngược về hai hướng.
Nguyên ôm vai tôi hỏi. "Em có buồn không đấy?".
Ừ, tôi có buồn không nhỉ? Có thể buồn không khi bấy nhiêu thời gian đã đi qua như một trận mưa rào mùa hạ. Có thể nào buồn không khi bản thân mình là người đã quyết định không ngoảnh đầu lại một lần nào, tiến vào phòng cách ly sân bay một ngày xưa cũ ấy? Có thể buồn không nhỉ khi đứng trước người đàn ông mà mình đã có nhiều tình cảm, sự kiêu hãnh luôn dẫn lối cho trái tim?
Tôi nắm chặt lấy tay Nguyên. "Không, em không buồn anh ạ!"
Nhưng mà. Tôi biết mình đã luôn hối tiếc một điều duy nhất.
Những ngày tháng ấy. Khi tuổi trẻ là thứ tiên dược thần kì. Nhẽ ra tôi nên một lần nói với K.
"Đôi lúc cô đơn...hãy để em được khóc!"
Nguồn:http://www.truyenngan.com.vn/