watch sexy videos at nza-vids!

» »
+ Lượt Xem : ()

Vượt qua sóng dữ - Chương 5



Hắn như sực nhớ nên hỏi:

- Này! Mấy bữa nay em có thấy Thảo Linh không?

Điệp Ngân bình thản đáp:

- Anh đâu có phân công, giao trách nhiệm cho em canh giữ.

Cảnh Hào nhăn nhó:

- Em đừng gay gắt với anh như vậy. Anh chỉ thấy lạ thôi mà.

Cô hờn dỗi:

- Vậy thì anh nên đi tìm bà ấy đi.

Cảnh Hào nhăn nhó:

- Anh đi tìm để làm gì?

Điệp Ngân mỉa mai:

- Nhưng dù sao bà ta vẫn là vợ chồng có hôn thú hẳn hoi mà.

Hắn gãi gãi đầu:

- Đó chỉ là đường lối để anh và em có cuộc sống tương lai tốt đẹp hơn mà.

Điệp Ngân lắc đầu lia lịa:

- Nhưng bây giờ em không cần giàu sang nữa, anh bắt em phải sống như vầy hoài, chắc em sẽ điên mất.

Cảnh Hào buộc lòng phải nói:

- Hay là anh sẽ đưa em về bên ấy. Khi làm xong việc anh sẽ qua với em.

Điệp Ngân lại lắc đầu:

- Không, em muốn đi cùng anh thôi.

- Nhưng anh chưa làm xong việc mà.

Điệp Ngân chán nản:

- Mò kim đáy bể thôi anh ạ.

Cảnh Hào nhăn nhó:

- Em không động viên anh mà còn nói thế.

Điệp Ngân lắc đầu:

- Động viên à? Động viên bằng cách nào? Bà ấy bị điên loạn thì làm sao mà anh khai thác được.

Cảnh Hào cương quyết nói:

- Anh sẽ đi tìm bà ấy và buộc bà ta phải nói ra.

Điệp Ngân lắc đầu:

- Vô ích thôi !

- Tại sao?

Điệp Ngân bảo:

- Trước đây anh chưa phản bội bà ta, bà ta còn không nói, huống hồ chi bây giờ, tình thế đã đổi thay.

Cảnh Hào bực bội:

- Cũng tại em hết.

Điệp Ngân tròn mắt nhìn hắn:

- Tại sao anh lại đổ lỗi cho em?

Cảnh Hào vẫn còn tức:

- Đã bảo em ở bên đó chờ anh. Em lại đòi qua đây cho lỡ việc lớn.

Điệp Ngân rân rấn nước mắt:

- Vậy là anh trách em đó sao? Được, em sẽ về đây và anh đừng bao giờ tìm em nữa.

Thấy cô có vẻ giận thật sự, em đã giận anh rồi sao?

Điệp Ngân ngúng nguẩy:

- Em đi đề anh rảnh tay mà làm việc lớn. Em ở lại chỉ làm vướng bận anh mà thôi.

Cảnh Hào ôm cô vào lòng năn nỉ:

- Này, coi như anh không nói gì hết, được chưa? Anh xin lỗi.

Điệp Ngân vẫn làm mặt giận:

- Anh đi tìm bà ta đi.

Hắn bẹo má người yêu:

- Đừng hờn giận vu vơ như thế mà cô bé.

Cô ta vẫn lắc đầu:

- Có lẽ em phải về bên ấy thôi.

Cảnh Hào vẻ mặt buồn hiu:

- Về bên ấy để em đi gặp mấy thằng nhóc đó à.

- Vậy còn hơn ở cạnh bên anh mà cứ phải lo sợ.

Hắn trấn an cô:

- Em cứ an tâm, từ nay anh sẽ để mấy tên bảo vệ ở cạnh em.

Điệp Ngân xìu lòng:

- Vậy cũng được.

Cảnh Hào căn dặn:

- Chúng nó chỉ bảo vệ em bên ngoài thôi, em không được mở cửa cho bất cứ ai vào.

Điệp Ngân gục dặc:

- được rồi mà.

- Em vào nghỉ đi.

Còn lại một mình, hắn suy nghĩ thật nhiều về sự mất tích đột ngột của Thảo Linh. Chẳng lẽ trong lúc điên loạn bà ta chết mất ở đâu rồi cũng nên. Chết thì phải thấy xác chứ. Hắn lại cảm thấy lo. Đám công nhân lúc này lại cứng đầu làm chiếu lệ, lại đòi bãi công, đòi tăng lương. Có đứa nào xúi quẩy rồi. Thằng Sói đen, nó chứ không ai vào đây.

Tiến Lâm nói nhỏ vào tai mẹ mình:

- Mẹ nên tìm cách cứu dì Thảo Linh đi.

Vú Trần khẩn khoản:

- Điều này là tất nhiên rồi. Nhưng làm sao qua mặt hắn ta được.

Tiến Lâm nói với mẹ:

- Hiện giờ Thảo Sương rất khỏe. Có điều đầu óc cô ta chưa được bình thường.

Vú Trần thở dài:

- Thật là khổ cho gia đình ông Cả Trạch. Mới một sớm một chiều đã tan đàn rã nghé cả.

Tiến Lâm nói với mẹ:

- Giờ này mà mẹ ngồi đó than thân trách phận có được gì đâu.

Bà chép miệng:

- Cũng may mắn là lúc này con được nghỉ hè, nếu không mẹ chẳng biết phải làm sao.

Tiến Lâm chợt hỏi:

- Như vậy còn vấn đề thỏi vàng ròng ấy có hay không?

Bà lắc đầu nhìn con:

- Chuyện gia đình người ta mà, mình là kẻ ăn người ở làm sao biết được.

Tiến Lâm thắc mắc:

- nhưng vàng mà sao ông chủ lại chôn cất ngoài con suối như vậy?

- Mẹ đã nói rồi, chuyện của người ta mẹ không biết được.

- Nhưng ít ra mẹ phải biết về chị em của hai bà chủ nhỏ.

Bả thở dài:

- Hai chị em nhưng mà hai tính cách khác nhau. Bà chị thì khôn lanh, đanh đá, chua ngoa. Còn người em thí hiền hậu, từ tốn, dễ gần gũi nhưng lại bị kẻ lừa bịp. Còn bà Thảo Linh bây giờ sống mà như đã chết.

Tiến Lâm nói với mẹ:

- Hắn là kẻ ác gian, có ngày sẽ đền tội mà thôi.

Bà vú Trần bàn với con trai:

- Hay là ta nên bí mật đưa bà Thảo Linh đến bệnh viện và mướn người canh giữ.

Tiến Lâm đồng ý với mẹ ngay:

- Được đó mẹ ạ. Vì cứ để dì ấy ở đây hắn ta sẽ hành hạ dì ấy đến chết.

Bà Trần lại nói:

- Tiền bạc hắn đều nắm hết cả. Giờ có đưa bà ấy cũng đâu phải dễ.

Tiến Lâm nói với mẹ:

- Tiền bạc thì con đã có cách, mẹ cứ an tâm.

- Bấy lâu dành dụm được chút đỉnh mẹ định lo hôn sự cho con.

Tiến Lâm nhăn nhó:

- Trời ! Mẹ lo làm gì xa xôi vậy? Con còn bận học hành.

Vú Trần lườm con:

- Tôi sợ đến lúc cậu đòi hỏi tôi chạy không kịp.

Tiến Lâm phì cười:

- Mẹ này !

Vú Trần xua tay:

- Thôi đi cậu, tôi bị tóng ra rồi.

Tiến Lâm gãi gãi đầu:

- Tại mẹ muốn có cháu nội ẵm bồng rồi đổ thừa con.

Vú Trần mỉm cười:

- Chuyện ấy là tâm huyết của mẹ mà. Ít ra khi xuống suối vàng gặp ba con mẹ không hổ thân là được rồi.

Tiến Lâm cười với mẹ:

- Mẹ an tâm khi ra trường con nhất định sẽ làm chúng tôi mẹ được vui.

Vú Trần cốc nhẹ lên đầu con:

- Ấy là do cậu hứa với tối đấy nhé !

Tiến Lâm không muốn mẹ buồn nên nói:

- Vâng, khi ra trường con sẽ vâng lời mẹ. Còn bây giờ thì ...

- Thì sao?

- Mẹ giúp con lo cho dì Thảo Linh.

Bà Trần chợt buồn:

- Điều ấy con khỏi cần phải lo gì cả. Mẹ cũng có trách nhiệm mà.

Tiến Lâm nói với mẹ mình về âm mưu chiếm đoạt thỏi vàng của Cảnh Hào, nếu tìm được thỏi vàng tòng kia hắn và người đẹp Điệp Ngân kia sẽ vượt biên sang Thái Lan. Cùng sống chung với người tình. Bii được điều này vú Trần càng ra sức cản ngăn. Bà âm thầm theo dõi bọn chúng ...

Đêm nay trăng sáng vằng vặc. Rừng cao su sáng bàng bạc. Trăng rọi xuống làm cảnh vật về đêm thật huyền ảo.

Đã quá khuya, thế mà bên bờ suối vẫn còn vảng tiếng cuốc xẻng của công nhân. Đêm nay họ làm việc dưới sự chỉ huy của Điệp Ngân. Cảnh Hào có việc về thành phố nên cô ta phải đích thân ra thúc hối mấy công nhân đào bới tìm cho ra hủ vàng.

Xung quanh im lặng như tờ. Chợt "cạch" một tiếng. Lưỡi cuốc của một công nhân chạm phải vật cứng, dội ngược lên. Anh ta hối hả xới tung mờ đất.

Bên dưới hiện lên một chiếc hũ bằng sành khá to, màu đen kịt.

Tất cả đều há hốc, sững sờ.

Điệp Ngân thì thào một mình:

- Hũ vàng lớn thế sao?

Đám công nhân cũng xôn xao.

- Tìm thấy rồi, thấy rồi, sao nó lớn quá?

- Chắc vàng nhiều lắm, cầu cả mấy ngàn cây mà.

Trang: « 12346 »
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết !
Đánh giá: Like - | Dislike -
Cùng Chuyên Mục

Bạn xem chưa ?

Link:
BBcode:
♡ Tags :
-
♡ Từ khóa
- -
+ Thông tin

Trang chủ | Đầu trang | Thống kê
U-ON
Thanks to: Xtgem.com

+ Text link

Ung dung hot | Tải game ứng dụng miễn phí