watch sexy videos at nza-vids!

» »
+ Lượt Xem : ()

Vượt qua sóng dữ - Chương 5



Điệp Ngân ra lệnh:

- Đào nữa đi, lấy chiếc hũ lên, đừng cho nó bể nghe, nhanh lên đi chú.

Mấy công nhân hối hả đào. Điệp Ngân vẫn thấy vậy là chậm, cô giậm châm thúc hối:

- Nhanh nữa đi. Trời ơi ! Chậm như rùa vậy.

mọi người tuôn mồ hôi, ra sức đào bới. Một lúc sau thì chiếc hũ đã được mang lên.

Điệp Ngân không chờ nổi, tự tay cô vội vàng tìm cách mở nắp. Cuối cùng thì nó cũng bật tung ra.

Cô ta vội thò tay vào hốt. Nhưng bỗng cô rụt tay lại:

- Á ...á !

Đám công nhân hoảng hồn:

- Cái gì vậy bà chủ?

Điệp Ngân định thần nhìn kỹ. Trong hủ không phải là vàng, mà là một bộ xương người trắng nhờ nhờ dưới ánh trăng. Cái mà cô ta chạm phải là một cái đầu lâu có hố mắt trống hoác.

Mọi người đang rụng rời thì lại nghe tiếng mấy khúc xương va chạm vào nhau lụp cụp.

Mọi người hồn phi phách tán, hè nhau bỏ chạy. Điệp Ngân cũng chạy trối chết về phái ngôi biệt thự. Nhưng cô ta vấp phải tảng đá, ngã dài trên bờ suối, cô ta hét lên kinh hoàng:

- Cứu tôi với! Đợi tôi với ...!

Giọng cô chợt tắt nghẽn, khiếp đảm khi thấy một bóng trắng từ xa đi tới. Dù không nhìn rõ, cô ta vẫn biết chắc đó là bà Thảo Lan.

Phia trước, mấy công nhân đã chạy khá xa. Chỉ còn mình cô ta ở lại bờ suối.Cô cố gào to:

- Quay lại đi, cứu tôi với, quay lại đi !

Tiếng bà Thảo Lan rền rền bên tai:

- Vàng đó là của tao, mày lấy thì tao sẽ bắt mày theo tao.

Điệp Nâgn gục xuống, nhắm kín mắt. Khi cô ngẩng đấu lên thì không thấy bà Thảo Lan. Cô quay về phía vướn cao su. Bà đang lơ lững dưới tàn lá, hai tay vẫy vẫy:

- Đi theo tao, đi nhanh lên.

Rồi bà cười từng tràng dài, tiếng bà cười nghe rùng rợn cả mình. Mấy công nhân thường ngày luôn cho rằng mình trung thành với chủ, khi gặp nạn đều bỏ chạy hết. Điệp Ngân cố gượng đứng dậy, nhưng bóng ma trên cây làm cho cô ta bủn rủn tay chân, miệng thều thào:

- Cứu tôi ...cứu ...

- Ha ha ! Hảy trả mạng cho ta.

Điệp Ngân chắp tay lạy tứ phía:

- Xin tha cho tôi ...Tha cho tôi ...

Tiếng con ma lại ngừ lên:

- Hừ ... hừ! Tha cho ... mi à ... Mi độc ác lắm.

Cô ta lắc đầu:

- Không . không. Tôi không giết người Tiếng con ma gầm gừ:

- Không giết người ư? Chính mi đã giết ta.

Điệp Ngân thót người run lên:

- Bà là ...

Tiếng con ma cười lớn, nghe vang cả núi rừng:

- Đúng ... Ta là Thảo Linh đây. Ta chết rồi, chính mi đã hại chết ta.

Điệp Ngân hoảng hốt:

- Không ...không, tôi không hề giết chết bà đâu.

Ma cười nghe khiếp đảm làm sao. Điệp Ngân vẫn nói; - Tôi ... tôi không có ...

- Vậy mi là gì của Cảnh Hào?

Điệp Ngân tâm tư bất loạn, cô không thể nói khác hơn được.

- Vâng, chúng tôi là vợ chồng.

Tiếng ma cười như khóc:

- Tụi mày hại chết tao. Vậy thì tụi mày sẽ đền tội.

Điệp Ngân vang xin:

- Đó là lỗi của Cảnh Hào, tôi không biết.

Tiếng ma vẫn cười lanh lảnh, quái đản:

- Ha ha! Sắp đến ngày tận số của bọn bây.

Điệp Ngân run rẩy:

- Tôi không có lỗi. Xin hãy tha cho tôi.

- Tha ày ư? Tụi bây đều đáng chết cả. Tao chết xuống dưới gặp em gái tao rồi.

Điệp Ngân vì khiếp sợ nên chẳng nói lên được điều gì nữa. Chừng tỉnh dậy cô hốt hoảng:

- Hảy tha cho tôi ...tôi ...

Tiến Lâm vội lên tiếng:

Tôi đây, bà an tâm.

Điệp Ngân há hốc mồm:

- Tạo sao lại là cậu?

Tên bảo vệ mặt vẫn còn lo sợ nói:

- Chính Tiến Lâm đã cứu bà.

Điệp Ngân như vẫn chưa tin, lắc đầu:

- Không đời nào !

Tiến Lâm toan bước đi, tên bảo vệ ngăn lại và nói; - Chính anh ấy đã cứu bà từ con suối chạy về đây.

Điệp Ngân ấp úng:

- Đây là mơ hay thật.

Tên bảo vệ khẩn khoản nói:

- Xin bà tha cho chúng tôi, vì trong lúc hoảng sợ, lo chạy lấy mạng chúng tôi đã quên mất bà.

Điệp Ngân nghiến răng:

- Đồ ăn hại !

Tên bảo vệ năn nỉ:

- Xin bà bớt giận cho. Tụi tôi cũng đâu muốn thế. Nhờ anh Sói đen mang bà được về đây là cũng tốt lắm rồi.

Như thế là đã thật rồi. Nên Điệp Ngân nói với Sói đen:

- Ta cám ơn cậu Sói đen.

Tiến Lâm lắc đầu:

- Tôi chỉ biết cứu người lúc gặp nạn thôi. Xin bà đừng quá bận tâm.

Điệp Ngân tỏ ra ân hận:

- Trước đây những gì tôi dối không phải với cậu, xin cậu bỏ qua cho.

Anh lắc đầu:

- Không có gì, nhưng có điều gặp phải chuyện gì mà cả anh em bảo vệ bỏ chạy quên cả bà chủ vậy?

Điệp Ngân vẫn còn lo sợ, kể lại:

- Chúngtôi gặp ma.

Tiến Lân trợn mắt:

- Lại gặp ma nữa ư? Nó ra làm sao?

Điệp Ngân nuốt nước bọt kể:

- Bà Thảo Linh hiện về.

Tioến Lân hoảng hốt:

- Bà vừa nói gì chứ?

- Tôi nói bà Thảo Linh đã chết !

Tiến Lâm hơi lùi bước:

- Dì Thảo Linh đã chết rồi ư? Tại sao vậy?

Điệp Ngân lắc đầu:

- Bà ấy không có nói nguyên nhân.

Tiến Lâm lẩm bẩm:

- Dì ấy mất tích một tuần. Chết rồi sao?

Điệp Ngân cũng lo sợ:

- Có lẽ vì điên loạn, đói khát nên bà ấy chết quanh đâu đây thôi.

Tiến Lân nói với tên bảo vệ:

- Anh cho anh em công nhân chia nhau đi tìm bà chủ nghe chưa.

Tên bảo vệ gật đầu:

- Vâng, tôi đi ngay.

Tiến Lân quay lại nói với Điệp Ngân:

- Còn bà, bà quay về nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện để tôi lo.

- Về một mình ư?

Tiến Lâm bảo:

- Tôi cò nhiều công việc phải làm. Ngoài bìa rừng cạnh con suối còn rất nhiều ánh đuốc ma trơ đang cháy đỏ rực.

Diệp Ngân rùng mình; - Cậu làm ơn đưa tôi về đến nhà giùm đi. Đêm tối tôi sợ ma lắm.

Không làm sao mà từ chối được, Tiến Lâm đàng phải đưa cô ta về tận nhà.

Đến cổng vào nhà, Tiến Lâm bảo:

- Bà vào đi, tôi không tiện vào.

Điệp Ngân gật đầu:

- Cám ơn cậu.

Tiến Lâm biến mất trong màn đêm. Điệp Ngân tra chìa khóa vào ổ, cô ta lại nghe tiếng rên rỉ:

- Ôi ... ôi ... tôi lạnh quá.

Cô ta nhảy vào nhà. Đụng phải vật gì đó, cô ta Tiến Lâm lên:

- Ai !

Hai tay ai đó huơ huơ về phía trước rên rỉ khóc lóc:

- Trả mạng lại cho tao ...

Điệp Ngân cuống cuồng kêu lên:

- Ôi trời! Ma ... ma ...

- Trả mạng lại cho tao ...

Điệp Ngân khụy xuống vang xin:

- Xin tha cho tôi ...tha ...

Tiếng ma cười, tiếng cười nghe khiếp đảm làm sao.

- Ha ha ! Tha tội ày ư? Hu hu ! Tao chết oan ức quá mà ...

Điệp Ngân ôm mặt:

Tôi không có tội ...

- Ha ha ! Chính mày đã hại chết con gái tao.

Điệp Ngân vẫn chối quanh:

- Không ... tôi không có.

- Hu hu ! Mày còn chối nữa sao?

Điệp ngân vẫn lắc đầu:

- Toi không có.

- Hu hu ! Tụi bây dìm xác con tao dưới đáy sâu của suối nước nòng kia mà.

Điệp Ngân vẫn lắc đầu:

- Đó là do Cảnh Hào bày mưu thôi. Tôi không có. Xin tha mạng cho tôi.

- Tụi bây độc ác quá. Đã hại gia đình tao tan nát. Tụi bây phải đền mạng.

Điệp Ngân rú lên kinh hoàng:

- Đừng giết tôi !

Con ma không đấu đưa hai tay về phía trước, đi dần về phía cô ta. Quá khiếp sợ, Điệp Ngân ngất đi, nằm dài trên nền gạch.

... Về đến nhà, thất cảnh tượng như vậy, Cảnh Hào giật thót mình. Hắn hoảng hốt ôm đặt Điệp Ngân lên giường.

Trang: « 123456 »
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết !
Đánh giá: Like - | Dislike -
Cùng Chuyên Mục

Bạn xem chưa ?

Link:
BBcode:
♡ Tags :
-
♡ Từ khóa
- -
+ Thông tin

Trang chủ | Đầu trang | Thống kê
U-ON
Thanks to: Xtgem.com

+ Text link

Ung dung hot | Tải game ứng dụng miễn phí