Tượng đồng đen một chân Chương 6- Xuân Đức
CHƯƠNG 6 - SỰ KẾT CỤC ĐƯƠNG NHIÊN
Cũng vào thời điểm ấy Ngô đã tìm được chỗ làm việc mới của đoàn thợ xây Phú Đản. Đấy là ngôi nhà hai tầng của một vị cán bộ ngoại thương ở gần bến xe An Hoà. Phú Đản nhận hợp đồng làm ngôi nhà này có một ý riêng, ông cần phải lẩn quẩn gần bến xe để sẵn sàng nhào ra xóm Linh Linh nếu có tin cấp báo của đứa con gái.
Lúc đó có lẽ đã gần hết giờ làm việc buổi chiều. Những thợ cả đang hì hục tô nốt những bai vữa cuối cùng. Đám phụ nề lăng xăng thu gọn xẻng cuốc, thùng hồ, giây dợ ... Phú Đản chắp tay sau đít đi vòng quanh khu nhà lẩm nhẩm tính toán, người vợ hí hoáy lau soong chậu, bát đĩa để chuẩn bị dọn cơm.
Bỗng một cậu phụ nề chỉ tay ra ngõ kêu lên:
- A, có người ăn xin ! Đứa nào à lấy hên !
Đám phụ nề ngoái cổ nhìn ra. Quả thật có một người đàn ông quần áo nhếch nhác, râu xồm xoàm bò gần kín mặt, tóc dài hơn tóc con gái, mặt đen sám, mắt trắng bạch, bước vào. Hắn đảo mắt nhìn một lượt và nhanh chóng nhận ra cái dáng lom khom của người đàn bà nấu bếp. Hắn bước đến. Người đàn bà quay lại buông xẳng một câu:
- Đi đi, không có chi hết.
Nhưng kẻ ăn xin vẫn đứng trơ trơ. Người đàn bà bê nồi cơm ra khỏi bếp định đi thẳng vào sân thì kẻ ăn xin đã túm lấy tay.
- Ô hay, cái ông này ...
Chị ta nhăn mặt khó chịu. Nhưng chưa mắng hết câu, chị đã há tròn miệng ra, cả người bỗng run lên lẩy bẩy. Cả nồi cơm rơi bịch xuống đất. Cũng may cơm không nhào ra ngoài. Chị bước thụt lùi rồi ù té chạy. Lúc ấy đám phụ nề chạy lại. Mấy thợ cả cũng dừng tay nhìn . Phú Đản lừ lừ đi tới ...
- Thằng kia cần gì ?
Ngô dương cặp mắt trắng dã ra nhìn Phú Đản. Trông dáng vẻ béo tốt nhàn nhã của Phú Đản, Ngô đoán chắc đây chính là thằng chủ thầu đã cướp vợ mình. Hắn khẽ nhếch mép.
- Tôi đói ...
Phú Đản cho tay vào túi móc ra tờ giấy một đồng, hắn xỉa ra trước mặt kẻ ăn xin mà không nói một lời. Ngô đứng im. Phú Đản quay lưng đi, tờ giấy bạc rơi xuống chân Ngô.
- Chúng bay còn nhìn cái chi, thu dọn nhanh lên mà nghỉ ? Thằng Mộc tới bảo lão ăn xin ra đi !
Phú Đản hạ lệnh xong thì bước thẳng ra phía sau tường nhà. Cậu phụ nề tên là Mộc có dáng người thấp lùn nhưng to con, tóc xoăn, mặt lồi. Mộc đã có một gian đoạn theo bọn cướp hành nghề ở ga. Hắn bị bắt và đưa đi cải tạo gần ba năm. Khi được trở về hắn xin làm phụ nề cho Phú Đản.
Mộc khệnh khạng bước lại gần Ngô, hất mạnh chiếc cằm:
- Này, nhặt lấy tiền rồi ra đi cho người ta làm việc ! Ngô khẽ nheo mắt nhìn hắn, có lẽ phải cho thằng oắt con này một bài học để cảnh cáo đã.
- Răng, chê ít à ? Đ. mạ ăn mày còn đòi làm sang. Ngô đã quay hẳn người lại đối diện với Mộc, miệng lầm rầm réo gọi tên pho tượng đồng đen để tập trung tư tưởng. Độc khí trong người bắt đầu ứ lên.
- Đi đi ! ơ cái thằng khốn kiếp này, mày cứ trơ mặt thịt ra đây à ?
Vừa quát, Mộc vừa xán đến chụp tay vào cổ áo Ngô xô mạnh . Ngô nhọn mồm ra phì một tiếng như rắn phun độc. Bất ngờ Mộc lùi lại. Một mùi thối ngột ngạt phả vào mặt hắn đến mức muốn lộn mửa. Rồi Mộc cảm thấy chếnh choáng, mắt hoa lên, người mất thăng bằng. Hắn kêu lên một tiếng và ngã vật ra. Bọt mép sủi đầu khoé miệng.
Mấy cậu phụ nề đang đứng gần đó vứt hết đồ đạc ù té chạy. Thợ cả nhảy huỵt từ trên cao xuống, đạp ào qua mấy thùng vữa lẩn nhanh ra sau nhà. Phút chốc cả sân vắng lặng. Phú Đản lật đật chạy ra. Nhìn thấy xác tên Mộc nằm sóng soài giữa đất, mặt chủ thầu cắt không còn giọt máu. Hắn hoảng hốt nhìn Ngô, lắp bắp.
- Mày ... mày ... phạm ... pháp ...
Ngô cười khẩy một cái, rồi cất giọng khàn khàn:
- Gọi người đàn bà ra đây !
- Đàn ... bà nào ?
- Con vợ mày mới cướp được trên A Lưới ấy !
Phú Đản tròn xoe mắt nhìn Ngô. Hàm hắn cứng lại, nhưng cái khối óc kỳ diệu của một chủ thầu đầy bản lĩnh thì bắt đầu cựa quậy tư duy và hắn đã hiểu ra kẻ quái dị đang đứng trước mặt chính là người chồng của con mụ ấy. Nhanh như một diễn viên trên sân khấu, Phú Đản nhoẻn miệng cười:
- Ô ... có phải anh là Ngô không ? Trời đất ơi ... thế mà hàng năm nay tôi và chị ấy cử tưởng ...
- Mi tưởng tao chết nên mới cướp vợ tao phải không ?
- Trời, anh Ngô ! Lẽ nào anh lại nở ăn nói với ân nhân của mình như vậy ? Lẽ nào tôi làm ơn lại được trả oán ? Anh cứ nhìn kỹ tôi coi, cái mặt tôi như thế này, con người tôi như thé này, có phải là loại đàn ông cù lần không, nói xin lỗi anh, làm chi đến mức tôi phải tìm đến một phụ nữ có chồng con như chị ấy ...
Vừa nói Phú Đản vừa tư duy một cách gấp gáp tất cả những gì cần bịa ra. Khối óc của một chủ thầu thật là thông minh hết chỗ nói. Công bằng mà nói thì lý lẽ của hắn cũng có phần đúng bởi thực chất hắn đâu có cần loại đàn bà như vợ Ngô. Hắn cần cái khác.
- Mà khoan đã ... chúng mình cần đi ra một cái quán nào đó, hãy uống với nhau chén rượu mừng hội ngộ đã, rồi tôi sẽ kể cho anh nghe. Sau đó, anh cứ gặp chị ấy để hỏi xem những điều tôi nói với anh có đúng không. Có phải sau khi anh bị bắt đi, bọn người trên ấy xúm lại trêu ghẹo chị ấy, chị ấy sợ quá bỏ chạy. Có phải vì tình cảm của người dưới xuôi với nhau nên tôi đã cho chị ấy trốn vào đoàn thợ, cậy thế làm việc hợp đồng với cơ quan Nhà nước nên chúng tôi được an toàn. Sau một thời gian ngắn, tôi đưa chị ấy về xuôi. Anh cứ hỏi chị ấy mà xem, có phải suốt một năm nay tôi không hề phạm vào người chị ấy. Còn đứa con trai của anh, có phải tôi đã nhận cháu vào làm việc. Rồi sau đó, thấy công việc này quá vất vả đối với cháu, tôi đã gả con gái tôi cho nó, lại cho tiền và vàng để về quê lập nghiệp. Tôi đã đối xử với anh như thế, lẽ nào anh lại căm ghét tôi. Sự thật thì tôi với anh đã trở thành sui gia, và chúng ta, anh Ngô ơi, chúng ta sắp có cháu. Cháu nội của anh và cháu ngoại của tôi ...
Phú Đản vừa tư duy vừa nói liên hồi một mạch khiến cho bộ óc của Ngô dù đã bầm đen thuốc độc nhưng một đôi chút chất người còn lại cũng được khơi dậy và như bị lay động bởi thuật thôi miên. Hai người dẫn nhau ra quán nhậu. Phú Đản gọi món đuôi bò, rượu trắng. Ngỗ vẫn im lặng, vừa nhậu, vừa uống vừa nghe. Còn Phú Đản thì vẫn vừa tư duy vừa nói:
- Ta là đàn ông với nhau, cái chi cũng cần phải thẳng thắn, sòng phẳng. Trong cảnh ngộ vừa rồi, anh là kẻ có lỗi. Anh bỏ nhà ra đi mà không thèm nói lại với chị ấy một câu ... Nhìn tình cảnh chị ấy lúc đó, tôi không sao cầm lòng được. Đã là đàn ông với nhau cũng phải nói toạc móng heo ra, hơn một năm qua, nếu tôi có lợi dụng chị ấy thì chừ tránh sao khỏi to bụng ... ha ha ... chuyện chi còn dấu diếm được chứ cái việc đàn ông với đàn bà thì đố mà dấu. Nào uống đi ! uống trăm phần trăm vào. Rồi ông hãy kể xem, hơn một năm qua ông đi những đâu, sao mà coi bộ hom hem gầy gò đến vậy ?
Cái chất người còn lại ít ỏi trong Ngô đã ngấm men và ngấm cả những lời bùi ngùi của Phú Đản. Còn cái phần thầy mo trong hắn lại vốn thích được khoe khoang. Thế là sau khi trăm phần trăm thêm hai chén nữa, Ngô bắt đầu kể.
Bắt đầu hắn kể bằng giọng lầm rầm như thầy cúng. Hắn kể những cơ cực, cay đắng khi bị Phu Sẩu bắt giam. Rồi giọng hắn cao dần lên đầy chất ly kỳ khi được tận mắt nhìn thấy trận đọ phép của đám ma người Rạc. Rồi cái men rượu và chất độc trong người bốc lên. Hắn trợn mắt oang ong nói về các phép. Hắn học được một thì nói phét thành hai. Hắn vung tay, đạp chân, bậm môi, trợn mắt lên mà kể. Rồi hắn thổi phù phù vào chậu cây Vạn niên thanh của bà chủ quán. Mấy nhành cây héo gục trước sự khiếp đảm của Phú Đản. Như cái bệnh thổ tả không có cách chi cầm lại, hắn nói toạc cả ý đồ học phép và công việc mà các thầy mo đã cử hắn về đây ... Hắn réo gọi tên bố hắn ra như gọi tên một kẻ tử thù phải bằng mọi giá tiêu diệt cho được.